Diễn đàn làm Đẹp Tôi điên cuồng gọi tên con trong vô vọng và lao vào cắn xé người chồng bội bạc, vô tâm của mình. Tôi đã mất đi đứa con gái đầu lòng – niềm an ủi duy nhất để tôi vượt qua những tháng ngày đau đớn kia. Gia đình chúng tôi ba người đang hạnh phúc, yên ấm bên nhau thì bất chợt tôi phát hiện chồng ngoại tình từ một tin nhắn giữa đêm khuya. Nó đơn giản chỉ là ba chữ “Anh thật tuyệt vời”. Vì nhạy cảm và cũng có chút đa nghi, tôi đã bí mật theo dõi chồng và phát hiện ra anh đang ngoại tình, đang lừa dối mẹ con tôi. Thực lòng khi ấy tôi chỉ muốn ly hôn với anh ngay lập tức vì không thể chịu đựng nổi. Tôi và anh đã ngồi trắng đêm để nói chuyện với nhau. Anh hứa sẽ thay đổi, sẽ không bao giờ phải để tôi và con phải đau lòng và khổ sở nữa. Tôi đã không còn tin lời anh nói nữa nhưng vì đứa con gái mới chỉ vừa 3 tuổi, tôi đã chấp nhận cho anh một cơ hội. Từ ngày hôm ấy, tôi đã sống khác. Tôi không còn có đủ tự tin và tình yêu để chăm sóc, yêu thương anh như trước nữa. Chúng tôi sống với nhau gượng ép và mang tính trách nhiệm. Ngoại trừ lúc trước mặt con gái, chúng tôi cảm thấy xa lạ và thờ ơ với nhau. Tôi phát hiện ra một điều rằng anh chưa bao giờ sửa sai lỗi lầm của mình. Anh vẫn lén lút quan hệ với người phụ nữ kia và thậm chí là với vài người khác nữa. Anh chấp nhận xuống nước xin lỗi tôi chẳng qua cũng vì con gái, vì cái sĩ diện hảo của anh mà thôi. Có một người chị từng đổ vỡ trong hôn nhân nói với tôi rằng: “Đàn ông khi ngoại tình còn nguy hại hơn là nghiện ma túy. Họ chẳng bao giờ có thể thay đổi hay biết nhận ra lỗi lầm của mình. Vậy nên nếu không muốn từ bỏ thì hãy học cách chấp nhận nó mà sống.” Và tôi đã chấp nhận điều đó ở chồng. Tôi không muốn con gái mình phải chịu thiệt thòi, đau khổ hay tổn thương khi còn quá nhỏ. Dẫu rằng nỗi đau trong lòng tôi vô cùng lớn nhưng nhìn ánh mắt hồn nhiên, vô tư của con tôi lại có thể kìm lòng mình mà chịu đựng. Tôi và anh ngầm thỏa thuận với nhau rằng cùng nhau chăm sóc con gái còn ai cũng có thể làm bất cứ điều gì mình thích. Và chuyện ngoại tình của anh bỗng trở thành một lẽ đương nhiên và mặc định trong lòng tôi. Tôi không bao giờ phải dò xét, phải kiểm tra hay ghen tuông với anh nữa. Tôi dường như đã khô héo tâm hồn như vậy. Hôm ấy, tôi có cuộc họp đột xuất nên đã nhờ anh đi đón con gái ở trường mầm non. Anh à ừ hứa đi đón con. Thế nhưng, khi về đến nhà tôi chẳng thấy chồng con đâu. Gọi điện cho anh thì anh ú ớ rằng có việc bận quên không đi đón con. Tôi biết thừa rằng anh đang ở bên mấy cô nhân tình của anh. Tôi điên cuồng lao đến trường tìm con thì thấy con đang ngồi co ro ở một góc tường. Nhìn thấy tôi, con òa khóc rồi lao nhanh ra đường mà bất chấp dòng xe đang lao tới. Tôi chỉ kịp buông xe ra chạy sang đường đón con nhưng khi chưa kịp với tới con thì một chiếc xe tải lao tới. Tôi nghe tiếng hét thất thanh của đứa con gái tội nghiệp rồi nó nằm trên vũng máu. Tôi ngất lịm đi khi tận mắt chứng kiến điều hãi hùng, kinh khủng ấy. Tôi ngất lịm đi vì mất con (Ảnh minh họa) Khi tôi tỉnh dậy trong bệnh viện cũng là lúc con gái tôi được đưa tới nhà xác. Nó đã chết vì sự vô tâm của người cha và sự bất cẩn của tôi. Tôi gào khóc điên cuồng mà chẳng thể làm gì hơn được nữa. Tôi xem như mình trắng tay khi còn chẳng giữ được chồng, giờ đứa con gái duy nhất cũng mất. Chồng tôi ôm mặt khóc nức nở như một đứa trẻ con vì biết chính anh đã gián tiếp gây ra cái chết cho con. Nếu như anh không đi cùng nhân tình, nếu như anh có trách nhiệm hơn thì chắc chắn con gái tôi đã không phải chết oan uổng như vậy. Tôi lao vào đánh túi bụi vào anh như để xả nỗi hận, nỗi u uất và đau đớn bấy lâu nay. Anh không chống cự cũng không cản tôi lại mà ngồi im chịu trận như một cách trừng phạt bản thân mình. Sau cái chết đầy oan ức và tội nghiệp của con gái tôi, chồng tôi đã thay đổi. Anh quỳ xuống xin tôi tha lỗi và cho anh một cơ hội để chuộc lỗi. Tôi đã cười khinh bỉ trước những điều đó. Cũng chính vì tin anh, cho anh thêm một cơ hội mà tôi đã phải trả giá bằng chính mạng sống của con gái tôi. Khoảng thời gian sau đó, tôi đã không quyết định được gì vì quá đau đớn khi mất đi con gái. Nhưng cũng từ đó mà tôi nhận ra được sự thay đổi của chồng tôi thực sự. Anh chăm sóc, quan tâm tôi chứ không hờ hững, trách nhiệm như xưa. Anh cũng đã dứt khoát cắt đứt mọi mối quan hệ bên ngoài. Mặc dù tôi chưa thể tha thứ và nguôi ngoai nỗi đau ngay được nhưng dần dần tôi cũng đã mở lòng với anh, chúng tôi đã cùng nhau vượt qua những khó khăn, mâu thuẫn và cả nỗi đau. Đến giờ, chúng tôi đã lại có với nhau một đứa con sau gần 2 năm mất đi đứa con đầu lòng. Dẫu những gì đã qua không bao giờ chúng tôi quên được nhưng giờ tôi tạm hài lòng với hiện tại. Chúng tôi đang hạnh phúc và bắt đầu dựng xây một mái ấm gia đình mới. Tôi tin rằng chồng tôi đã có thể thay đổi và nhận ra điều gì mới là quý giá với bản thân mình.